SƯ PHỤ – MÙA XUÂN TRONG CHÚNG CON
Xuân vừa đến đất trời thêm sắc thắm
Cho cuộc đời thật đầm ấm yêu thương
Cho ngập tràn hạnh phúc cả quê hương
Người nô nức khắp bốn phương tìm đến
Chốn Thiền tự bao la tình thương mến
Rất dạt dào chẳng bờ bến biên cương
Giữa nhân gian là một cõi thiên đường
Nơi trường thịnh giữa vô thường chìm nổi.
Bởi Sư Phụ là vầng dương sáng chói
Soi sáng đường khắp muôn lối khổ đau
Bắc nhịp cầu cho người đến bên nhau
Kẻ lạc lối biết quay đầu tỉnh thức
Vui xuân mới bao buồn phiền chấm dứt
Từng phút giây càng gắng sức chuyên tâm
Nơi mái chùa rất màu nhiệm thậm thâm
Bên Sư Phụ dòng pháp âm vi diệu
Bao nỗi khổ Người yêu thương thấu hiểu
Nụ cười Người sáng chiếu nẻo trầm luân
Càng vững lòng đi qua những gian truân
Bởi Sư Phụ là mùa xuân bất tận
Người đã đến xua tan đi thù hận
Càng bao dung những thân phận hẩm hiu
Ngày tháng qua Người giáo hóa muôn chiều
Để nhân thế hiểu được điều đạo lý
Niềm hạnh phúc thật vô cùng cao quý
Bao tấm lòng rất hoan hỷ bên nhau
Dâng lên Người niềm thương kính đậm sâu
Khi khắp chốn sắc mai đào rực rỡ
Con quỳ xuống nghe yêu thương rộng mở
Ở bên Người được che chở tựa nương
Nơi bóng tùng mãi mãi giữa vô thường
Là bất biến giữa muôn đường vạn biến
Bao hạnh phúc giữa đời luôn hiển hiện
Từ dung Người tựa trời biển mênh mông
Từng lời Người là lời của núi sông
Khắp nhân thế đều ngưỡng trông khao khát
Người bước tới là cam lồ tưới mát
Là khúc ca dào dạt tình quê hương
Cả bốn mùa là xuân ấm yêu thương
Vì Sư Phụ là bốn phương trời đất
Lòng thương kính luôn trào dâng cao ngất
Mừng xuân về xin ơn Phật mênh mang
Gia hộ Người được pháp thể khinh an
Đường hoằng hóa mãi thênh thang vời vợi
Dù đem hết cả cuộc đời ca ngợi
Chẳng ngôn từ nào đạt tới được đâu
Công hạnh Người trong sinh tử bể dâu
Những ân nghĩa giữa trời cao bàng bạc.