TẠ ƠN NGÀY NGƯỜI ĐẾN VỚI CHÚNG CON
Đông đã đến mang theo sương lạnh giá
Chiếc lá vàng, cũng biết đã qua thu
Phố trở mình trước sương sớm mịt mù
Bỗng nhớ Người, bậc Chân Tu từ ái.
Đông lạnh buốt làm lòng con ngây dại
Nhớ về Người, nhớ về mái chùa xưa
Về núi rừng yên ả buổi chiều mưa
Về đạo lý mà ngày xưa Phật dạy.
Người dạy con phải nghe lòng khắc khoải,
Khi con người còn đang mải đua tranh
Trong hận thù, trong đau khổ bủa quanh
Tinh tấn tu giành màu xanh sự sống.
Tâm của Người là từ bi bất động
Nhưng tấm lòng trải rộng khắp chúng sinh
Trong luân hồi dẫn dắt bởi Vô Minh
Người bước đến mang bình minh Chánh Pháp.
Ơn Sư Phụ sao có thể đền đáp
Bằng cuộc đời tan nát của chúng con
Nghĩa Ân Sư nguyện xin giữ vẹn tròn
Bước theo Người qua lối mòn Phật Pháp.
Nguyện cùng Người qua phong ba bão táp
Dẫu đường đi toàn bẫy rạp chông gai
Để cho đời thức dậy mỗi sớm mai
Tình thương mến ngập tràn muôn tia nắng.
Trong thế giới còn thật nhiều cay đắng
Mà chúng con chưa cố gắng tiến tu
Đi trong sương như những kẻ mê mù
Nguyện tinh tấn đến nghìn thu vĩnh kiếp.
Cuộc đời Người là chuỗi ngày mải miết
Mang đạo lý bất diệt mãi lan xa
Xin quỳ xuống lòng này đầy thiết tha
Phụ giúp Người dựng ngôi nhà Chánh Pháp.
Con cúi xuống xin được làm hạt cát
Nơi dấu chân giải thoát Người bước qua
Con cúi đầu xin được làm nhành hoa
Rọi theo bóng Cà Sa Người phấp phới.
Giữa đêm đen nơi ngàn muôn thế giới
Người bước tới đem theo ánh bình minh
Để nguồn suối Phật Pháp được hồi sinh
Để cho nguồn tâm linh lại bừng sáng.
Gió se lạnh sương mai còn thấp thoáng
Mây nhè nhẹ gió thoang thoảng vần thơ
Đàn con trẻ còn non nớt dại khờ
Xin nương tựa tình thương vô bờ bến.
Con quỳ xuống nơi bến bờ thương mến
Đã cho con cả biển trời nghĩa ân
Con cúi đầu trước tình thương vô ngần
Xin vạn lần được làm con Người mãi…
Tạ ơn ngày mà Người đã đến với chúng con…
Tác giả: Nguyễn Việt Hải