Giữa lúc cả nước đang hướng về Biển Đông dậy sóng, mỗi người đều muốn làm một điều gì đó để thể hiện lòng yêu nước. Mỗi người đều muốn góp một phần sức vào tiếng nói chung đó. Và bài thơ “Đất nước tôi” ra đời.
Tôi yêu đất nước tôi
Nơi có những rặng dừa xanh
Có con sông Hồng phù sa đỏ nặng
Nơi Đồng Bào hai tiếng gọi thiêng liêng
Nòi giống Rồng Tiên, chung một Mẹ hiền
Chiếc Trống Đồng nhắc nhớ về nguồn cội
Có Thánh Gióng vung tre ngà đuổi giặc
Giặc tan rồi cưỡi ngựa về trời chẳng màng lợi, màng danh
Có nỏ Thần làm kinh khiếp mộng xâm lăng
Nơi vó ngựa Nguyên Mông ba lần thảm bại
Bạch Đằng Giang nổi sóng đã bao lần
Nơi Nguyễn Trãi làm thơ và đánh giặc
Lấy nghĩa nhân để thắng bạo tàn
Yêu hòa bình nên đâu thích chiến tranh
Vì lượng hiếu sinh chẳng giết người ngã ngựa
Giặc hàng rồi tha chết, giúp về quê…
Điện Biên Phủ nơi mồ chôn Đế Quốc
Sài Gòn-Hồ Chí Minh nơi Mỹ cút Ngụy nhào
Tên núi tên sông đi vào thơ và nhạc
Đất nước bốn ngàn năm vững chắc tựa Âu Vàng*
Lũy tre làng hay rặng dừa xanh
Đều ngân nga tiếng chuông chùa thong thả
Đạo Phật đi vào đời, thành nếp sống thuở cha ông
Nay cần lắm nhiều ngôi chùa thêm nữa
Cho lòng người mãi hướng tới thiện lành hơn
Cho mọi người biết sống với nhau bằng một trái tim yêu thương
Dù đổi mới nhưng không rời xa Chánh Đạo
Hướng tới giàu sang nhưng nhân nghĩa rất cần
Đẹp lắm tình người chan chứa yêu thương
Nhân ái vị tha thay dần cho ích kỷ
Tâm Từ Bi lan tỏa khắp mọi miền…
Cầu mong Phật từ mãi dẫn dắt chúng con đi
Cho đất nước mãi thanh bình thịnh vượng
Cho thế giới thôi khóc than thù hận
Hành tinh xanh mãi Hạnh Phúc An Bình.
Thiện Tâm
“Xã tắc lưỡng hồi lao thạch mã / Sơn Hà thiên cổ điện kim âu”
Đất nước hai phen chồn ngựa đá / Non sông ngàn thuở vững âu vàng.
(Vua Trần Nhân Tông)