THƠ VỀ TÌNH YÊU
Tình yêu như thể con dao
Léng pha léng phéng động vào đứt tay
Tình yêu như thể leo cây
Trèo lên hái quả có ngày ngã đau
Tình yêu như thể hố sâu
Chẳng may ngã xuống biết cầu kêu ai
Tình yêu như thể dây gai
Tự mình trói buộc không ngày thoát ra
Tình yêu như thể bông hoa
Mau tàn mau úa thật là xót thương
Tình yêu như thể hơi sương
Rất nhanh tan biến vô thường đến mau
Tình yêu như thể đi câu
Làm ta thao thức đêm thâu mệt người
Ai mà muốn khổ xin mời
Yêu đi rồi biết một trời niềm đau
Tình yêu như thể mớ rau
Sáng còn tươi mới, chiều màu đã phai
Tình yêu như thể sương mai
Giọt vương trên lá giọt lai nắng vàng
Tình yêu như thể lá bàng
Tới mùa rụng kín hai hàng quanh sân
Tình yêu ai nghĩ cũng cần
Nhưng tình nhân loại xa gần mới hay
Yêu rồi cũng sẽ chia tay
Bởi vô thường có tha ai bao giờ
Biết vậy ai ơi chớ khờ
Đi vào vòng ái khó chờ ngày ra
Ai ơi hãy sống vị tha
Nương tình nhân loại bước ra khổ sầu
Tâm này loạn động lo âu
Biết bao toan tính ngập sâu đường đời
Thương nhau xin có mấy lời
Mong ai cũng rõ tình đời mau phai
Quay về quỳ trước Phật đài
Thành tâm sám hối đêm dài vô minh
Mong ai cũng thấy chính mình
Tinh cầu giác ngộ thanh bình sáng tươi.