Chủ Nhật, Tháng Tư 28, 2024
Trang ChủChia sẻPhật phápQuan niệm sống không thấy mình là quan trọng 6 – Nếu...

Quan niệm sống không thấy mình là quan trọng 6 – Nếu thấy mình không quan trọng thì cuộc đời này có gì là quan trọng?

-

QUAN NIỆM SỐNG KHÔNG THẤY MÌNH LÀ QUAN TRỌNG
6 – NẾU THẤY MÌNH KHÔNG QUAN TRỌNG THÌ CUỘC ĐỜI NÀY CÓ GÌ LÀ QUAN TRỌNG?

(English below)

Có hai sự lựa chọn:

Câu trả lời thứ nhất là nếu mình không quan trọng rồi thì “Trên đời không còn gì là quan trọng nữa”. Câu trả lời thứ hai là vì mình không quan trọng nên “Tất cả mọi người đều quan trọng”.

Và option thứ hai này mới là yếu tố xây dựng cõi đất thành thiên đường hạnh phúc: “Ta không quan trọng thì tất cả mọi người chung quanh ta bỗng nhiên đều quan trọng”.

Trước đây mọi người với ta là vô hình, ta chỉ thấy có bản thân mình. “Sao hôm nay mình ho quá, khàn giọng quá, sao trong người mệt mỏi quá, phải mua thuốc uống thôi”… Ta thấy toàn cảm xúc của mình, mọi chuyện của mình và thấy rất bình thường. Nhưng khi bắt đầu thấm thía rằng mình không quan trọng nữa thì mọi người bỗng hiện rõ trước mắt ta. Bước vào phòng làm việc chung, mình phát hiện người bạn nét mặt xanh xao mệt mỏi. Thế là ta bước lại hỏi: “Hôm nay trông chị xanh thế?” – “Vì chị đang bị cảm, công việc hơi nhiều không nghỉ ngơi được”. Mình nghĩ: “À, để đi tìm thuốc. Buổi trưa đặt cho chị một tô cháo tía tô nóng giải cảm”. Rồi xong việc của mình là qua giúp đỡ, chia sẻ bớt phần công việc cho chị… Và ta làm điều đó một cách bình thường. Vì nó bình thường nên ta cũng chẳng để ý nó là gì nữa, nhưng kỳ thực đó là một bước tiến rất rõ về đạo đức, từ suy nghĩ cho đến hành động bên ngoài. Nguyên nhân sâu xa chính là bởi chúng ta không thấy mình là quan trọng nữa.

Chúng ta bắt đầu tập dần dần. Trước đây người ta sao kệ người ta, người ta bệnh, người ta khổ kệ người ta, chỉ có mình mới quan trọng. Bây giờ đổi ngược lại: “Hôm nay người này có vẻ buồn, người kia có vẻ vui. Cái túi xách của người này bị gì, hình như mới tuột cái dây? À, sắp tan tầm rồi mà sao nhìn anh bên kia vẫn còn tập trung cao độ, chắc là công việc chưa xong?…” Bỗng dưng mọi người hiện rõ ra trước mắt mình một cách tự nhiên không cần cố gắng. Mọi nhu cầu, mọi ước muốn, mọi niềm vui nỗi khổ của mọi người xung quanh đều hiện rõ. Tự nhiên ta cứ bị thôi thúc phải giúp đỡ, hỗ trợ, động viên, phải làm điều gì đó: “Mình có giúp được gì cho chị ấy không? Có làm được gì cho anh ấy không?…” Đó là hạnh phúc, đó là yêu thương, là tử tế, là vị tha.

Ta quan tâm, yêu thương được mọi người, tử tế với con người, khiêm tốn, bình thản được trước mọi điều. Công đức phát sinh từ đó (yếu tố đầu tiên tạo nên hạnh phúc). Đạo đức nảy mầm từ đó. Và hạnh phúc cũng vươn mình lớn dậy từ sự sẻ chia, yêu thương, giúp đỡ mọi người. Cuộc sống như vậy là một cuộc sống đẹp và tràn đầy ý nghĩa. Nên vì vậy, hai yếu tố phước và quan niệm sống thấy mình không quan trọng, tuy nói hai mà thực sự chính là một, hai yếu tố cộng lại với nhau tạo thành hạnh phúc.

Trích sách: “Đứng nhìn hạnh phúc” (trang 36 – 38) – TT. TS. Thích Chân Quang.

————————————————–

THE LIFESTYLE OF FINDING YOURSELF UNIMPORTANT
6 – IF WE’RE NOT IMPORTANT, WHAT REALLY IS?

There are two answers:

The first is if we’re not important, then nothing is. The second is because we’re not important, everyone else is.

And the second answer is the factor that helps to build a heaven on earth.

We haven’t cared about others before but only ourselves. “I don’t feel well today. I’m hard of speaking today. I must buy some medicine for myself, etc.” That’s is we only see ourselves and think it’s normal. However, when we feel unimportant, suddenly everyone else becomes important. Entering the office, you found a colleague of yours unwell. So you came to say, “You look so pale today.” She might tell you, “I’m sick but can’t take off because there’s a lot of work to do.” You thought some medicine and a hot bowl of porridge at noon would be good for her. And when you finished your work, you helped her finish hers. And you did it naturally without paying any attention to it. But, indeed, it was your advancement in morality, from thought to action. The root cause is because we don’t find ourselves important anymore.

We will practice taking care of others gradually, which never happened before. We will easily recognize if the people around us have a problem. For example, you found a colleague of yours was unwell, another one had a bag with broken handles, and it was time to leave office, but a colleague still had high concentration, probably he hadn’t finished his work yet. Suddenly, every need, wish, joy, and misery of the people around you are apparent. We continuously urge ourselves to help, support, motivate, or do something for them. It is happiness, love, kindness, and selflessness.

We love, care for, and be kind to people, but remain humble and calm in any situation. This will help us earn blessing (the first element to create happiness) and develop our morals. That we live a beautiful life, hence will achieve happiness. So, our blessings and conception of finding ourselves unimportant, seeming two things but being really one, will bring us real joy.

(WATCHING HAPPINESS – by Ven. PhD. Thích Chân Quang).

Ấn phẩm mớispot_img

Thông báo

Thông báo lịch giảng – khóa thiền tháng 4 năm 2024...

0
Lịch khóa thiền và thuyết giảng tháng 4 năm 2024 (update 19/4/2024): 1. Thứ 6 ngày 5/4/2024 (27/2 AL): 19h00 thuyết giảng tại chùa Pháp...

Tin mới nhất